Để tâm khi đứng, khi đi
Giữ tâm chánh niệm y như tọa thiền
Hôm nay đã biết rõ ràng
Bốn tâm thanh tịnh là đàng xưa nay
Khi xưa phật đã dạy về
Ai muốn giải thoát dừng say hồng trần
Ngũ dục, bát phong, phải lòng lìa xa
Bao năm tu phật trọn lòng
Bổn tâm thanh tịnh mình cần phải ghi
Tịnh tâm khi đứng đi
Tâm luôn thanh tịnh việc gì cũng xong
Tu hành không phải mong cầu
Ta cần thanh tịnh không màng thứ gì
Ngồi, nằm khi đứng hoặc đi
Không nhìn thấy tướng có chi theo mình
Phật dạy tâm thường lặng thinh
Sống với tánh biết của mình mà thôi
Ta nhìn cảnh vật núi sông
Tâm ta không dính vào trong thứ gì
Ở trong thanh tịnh huyền vi
Mọi thứ trong ấy không chi sánh bằng
Ta nay đã biết thường hằng
Tâm hằng thanh tịnh như bằng hương sơn
Nhờ tịnh ta đã đứng lên
Không dính vật cảnh vượt lên luân hồi
Phật dạy ta dùng chữ thôi
Luân hồi sanh tử không còn với ta
Buồn thương giận ghét không còn thứ chi
Tịnh tâm tính thật diệu kỳ
Khi tâm thanh tịnh cái chi cũng lìa
Nhìn về linh khứu xưa kia
Đức phật dạy thiền để độ chúng sanh
Thiền tông không phải vật dành
Không dính không mắc tử sanh luân hồi
Đức phật dạy chỗ con thôi
Nhờ vậy sanh tử hết rồi với con