Để tâm khi đứng, khi đi
Giữ tâm chánh niệm y như tọa thiền.
Ta nay đã biết rõ ràng
Bổn tâm thanh tịnh là đàng xưa nay
Xưa kia đức phật đã bài
Ai muốn giải thoát dừng say hồng trần.
Bao năm học phật trọn lòng
Bổn tâm thanh tịnh mình cần phải ghi
Tịnh tâm những khi đứng đi
Tâm luôn thanh tịnh việc gì cũng xong
Tu hành không phải cầu mong
Mà lòng thanh tịnh, dụng công tu hành.
Phật dạy tâm thường lặng trong
Khi nhìn cảnh vật núi sông
Tâm ta không dính vào trong thứ gì
Ở trong thanh tịnh diệu kỳ
Mọi thứ trong ấy không chi sánh bằng
Tâm nay đã biết thường hằng
An trú trong cảnh là thiền như Lai
Nhờ tịnh ta đã thấy ngay
Luân hồi sanh tử không còn với ta.
Tịnh tâm tánh thật diệu kỳ
Không dính, không mắc cái chi cũng lìa
Không còn sanh tử xưa kia
Là nhờ thanh tịnh, chia lìa núi, sông.
Tâm từ là căn bản của pháp lành
Bỏ lòng giết hại sinh lòng từ bi
Chửi mắng là hạnh không lành
Đem ra thi thố không lành về sau
Ngôn ngữ giống như dao, đao
Nếu ta lưu ý, như đao vô hình
Cơm nước dù có đạm tình
Yêu thương, trân quí, sẽ là vị ngon
Thức ăn chân thật như son
Là từ Chánh niệm, khơi còn khi ăn
Tham lam quyến rủ khi còn
Xa rời chân lý, xoái mòn đạo tâm
Hư tâm khởi vọng sai lầm
Tạo dây buộc chặt, trói vòng tự do